*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì chuyện xảy ra ở Tử Vân lâu, ngay đêm đó, Thẩm Nhạn Thanh lại đến căn phòng phía đông ngủ.
Trong lòng Kỷ Trăn ấm ức lắm, nên không thèm đi theo, thế nhưng lúc chui vào chăn lại cảm thấy đơn côi gối chiếc không ngủ được.
Y chợt nghĩ tới cái vẻ lạnh lùng đeo theo Thẩm Nhạn Thanh cả ngày nay, đoạn không nhịn được nhỏ giọng hỏi Cát An đang cắt tim nến: "Có phải là ta không nên cãi lại với bọn họ đúng không?"
Cát An dốc lòng bênh chủ nhân mình: "Bọn họ miệng chó không mọc được ngà voi(*),công tử chửi vậy còn nhẹ đó."
(*) miệng chó không mọc được ngà voi: kẻ xấu không bao giờ nói ra mấy câu tử tế.
Kỷ Trăn lẩm bẩm, "Vẫn là ngươi tốt."
Cát An lại trấn an Kỷ Trăn vài câu, sau đó mới thả nhẹ bước chân trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Tim nến cắt ngắn, chỉ qua một phút đã tắt hẳn. Thường ngày, vào lúc này Kỷ Trăn đã gặp sớm đi gặp Chu công từ lâu rồi, thế nhưng bên cạnh trống không vắng vẻ lại khiến y làm thế nào cũng không ngủ được.
Ánh trăng sáng trong xuyên qua cửa lưới chiếu rọi vào phòng, Kỷ Trăn giơ tay lên, một chùm tia sáng trắng loáng thoáng chốc chiếu lên lòng bàn tay, thế nhưng quơ quàng làm sao cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-tan-trieu/1299244/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.