Lâm Điềm Điềm vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng đối mặt với Hướng Vãn, cô ta cũng có chút kiêng sợ, đành nuốt lời vào trong, cáu tức “ Hứ” một tiếng.
Chu Diểu kẻ xong mắt, liền tẩy trang kẻ lại, vừa kẻ vừa hỏi: “ Hướng Vãn, cô đã ăn tối chưa? Nếu như chưa ăn, để tôi gọi thêm thức ăn nhiều một chút.”
“ Giúp tôi gọi một bát cháo nhé, cảm ơn.” Hướng Vãn tìm đến chiếc tủ của mình, thay một bộ đồ mới.
“ Cô hỏi cô ta ăn chưa, sao không hỏi tôi vậy?”Lâm Điềm Điềm nằm vắt võng trên giường, thò người xuống hỏi: “ tôi cũng chưa ăn, cô gọi cho tôi một phần giống cô là được, tôi không kén.”
“ Kệ cô, cô muốn ăn gì thì tự gọi, tôi không dư tiền gọi cơm cho cô.” Chu Diểu tô son, bặm môi, lấy bông tẩy lau đi vài vết son dính ra ngoài.
Lâm Điềm Điềm tức đến nổi đỏ cả mặt, ngồi bật dậy gào lên: “ Chu Diểu, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cô lại đi mua cơm cho một kẻ tội phạm giết người mới quen biết chưa bao lâu, lại không mua cho tôi?”
Nghe đến bốn chữ tội phạm giết người, Hướng Vãn khẽ dừng lại, rồi tiếp tục gài cúc áo.
“ Tôi lúc nào dùng tiền mua cơm cho Hướng Vãn chứ, người ta đều trả tiền cho tôi cả, nếu cô trả lại cho tôi tiền cơm cô nợ tôi lúc trước, tôi lại mua cơm giúp cô.” Chu Diểu nói.
Lâm Điềm Điềm Mắng câu nào đều bẩn câu đó: “ đồ keo kiệt bủn xỉn, mẹ nó ai thèm ăn chung một bữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-tien-sinh-yeu-anh-em-sai-roi/2035007/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.