Hướng Vãn nhìn thẳng vào mắt anh ta gật đầu: “ Bất luận anh có tin hay không, đây đều là sự thật.”
“ Cô ngồi tù hai năm, vẫn giống như trước nhỉ, nói dối không biết ngượng.” Giang Thích Phong cười nhạt, không biết là đố kỵ hay phẫn nộ.
Dò dù đên bước đường như ngày hôm nay, cô vẫn sống chết theo sau Hạ Hàn Xuyên, chưa từng để ý đến anh ta.
“ Anh muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ vậy.” im lặng một lúc Hướng Vãn nói.
Người không tin tưởng cô, cô có nói gì đi nữa thì cũng vô ích.
Cô quay người đi vào nhà vệ sinh.
“ Hướng Vãn.” Giang Thích Phong kéo cô lại, ấn mạnh cô vào tường, phẫn nộ nói: “ Đâm bị thương chân của Thanh Nhiên, hại cô ấy không thể múa được nữa, cô còn đi quyến rũ bạn trai của cô ấy sao? Lương tâm cô bị chó tha rồi hay sao?”
Khoảng cách của hai người rất rần, gần đến nổi có thể nhìn thấy lỗ chân lông trên khuôn mặt đối phương.
Anh ta cúi đầu nhìn cô, ánh mắt khẽ dừng lại ở vết sẹo trên mặt cô, tim bỗng nhói đau, giống như đột nhiên bị kim đâm.
Cô vẫn không thèm để tâm, vốn dĩ sẽ giống như khuôn mặt của bao cô gái khác, bây giờ lại hiện rõ trên mặt một vết sẹo.
“ Anh nói không sai, là tôi quyến rũ Hạ tổng.” Hướng Vãn đỡ hai tay trước ngực anh ta,thì thầm vào tai anh: “ nhưng anh lại nói sai một điều, người mà lương tâm bị chó tha, trước giờ không phải là tôi.”
Giang Thích Phong sững người ra, ngay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-tien-sinh-yeu-anh-em-sai-roi/2035023/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.