Nhớ đến cái bản mặt ông trẻ lúc ấy, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy dở khóc dở cười, có điều, bản thân ông lại cảm thấy chuyện này quá đỗi bình thường, chẳng cảm thấy mặt mũi mình có vấn đề gì cả, hơn nữa, vẻ mặt kia còn hết sức nghiêm túc nữa. Nói xong, cũng không chờ bố tôi kịp phản ứng chút gì, ông trẻ đã sốt sắng đi về phía cỗ quan tài kia. Hai ông cụ còn lại một người thì canh cửa, một người thì đi lấy dụng cụ.
Tôi với bố nhìn nhau cười khổ, ông trẻ liền ngoắc gọi chúng tôi đến hỗ trợ, khiêng cái quan tài vô danh lên, đặt xuống dưới ánh đèn. Tôi khiêng lên, phát hiện cỗ quan tài này rất nặng, nếu bên trong có người chết thì người này chắc chắn phải cỡ Shaquille O'Neal. Mỗi tôi với bố tôi căn bản không nhấc nổi được một tí gì, không biết mấy người khiêng cỗ quan tài này về cơ thể phải cường tráng đến mức nào nữa. Hết cách, cũng không thể gọi người bên ngoài vào giúp được, ông trẻ liền châm lại lò than kia một lần nữa, nhét củi vào lò, tiền vàng tiền giấy bắt đầu cháy đượm, chiếu sáng cả chiếc ghế băng dài vừa được chuyển qua.
Tôi nghĩ đến việc quan tài này sắp bị mở ra, cả người liền run lên, vừa hưng phấn lại vừa có chút sợ hãi. Trong chương trình học ở đại học cũng không có giờ học nào như thế này, hơn nữa, đây lại còn là quan tài cổ, bét nhất cũng phải được 100 năm rồi. Nhìn cỗ quan tài kia, tôi bỗng cảm thấy cả căn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-tue-thien-2013/17324/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.