Quan tài nước kia đem lại cho người ta một cảm giác vô cùng kỳ quái, từ trên nhìn xuống cảm giác không giống như đang nhìn một vật chứa nước, mà cứ như đang nhìn xuống một cái giếng. Nước không hề trong, có thể nhìn thấy nhiều tạp chất lơ lửng trong nước, nhưng nếu nhìn xuống sâu hơn nữa, thì không thấy được đáy quan tài ở đâu, nó cứ đen sì, hun hút như một vực thẳm vậy, khiến ta có ảo giác dường như cỗ quan tài này nối thông đến một thế giới hoàn toàn khác.
Đương nhiên điều này là không thể. Quan tài không hề sâu, nó chỉ sâu cỡ khoảng một cánh tay mà thôi, nước này cũng không đen thẫm như nước mực Tàu, làm sao lại tạo thành hiện tượng này cơ chứ? Tôi đoán là do chất lắng đọng, có lẽ dưới đáy quan tài này lắng đọng nhiều loại tạp chất, cho nên ánh sáng không thể chiếu xuyên qua được.
Ông trẻ nhúng thanh nạy xuống, khuấy lên một chút, quả nhiên, ngay tức thì nước trong quan tài trở nên đen sì hẳn lên, có thể nhìn thấy rất nhiều tạp chất nổi lên. Mùi thuốc bắc hôi thối lại càng nồng nặc.
Không biết quan dịch này có độc hay không nước, nhưng bất kể bên trong có cái gì, dùng tay trần mà thò vào nước này rõ ràng là không sáng suốt. Ông trẻ lầm bầm mấy tiếng rồi gọi bố tôi đến hỗ trợ, ông phải rút hết nước trong quan tài này đi.
Nói rồi, ông cầm cái chậu rửa mặt chuyên dùng để đốt vàng mã lên, hắt hết tro giấy đi, rồi đặt xuống dưới để chứa nước.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-tue-thien-2013/17326/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.