Sáu giờ sáng, tất cả chúng tôi tập trung ở từ dường, ông trẻ và mấy ông cụ biết chuyện đều được mời tới.
Đường cống ngầm kia đã bị chú Ba lèn đá vào thật chặt, sau đó đổ xi-măng trộn cám trấu vào, ngoài ra, chú Ba còn chặn hết tất cả những đường ống thoát nước trong nhà nữa. Lũ ốc bị xúc qua một bên, đập bể hết rồi dùng lửa thiêu đốt.
Sáng sớm mùa đông, trời còn chưa sáng hẳn, chỉ độc một màu xam xám mờ mờ, lễ cúng chín cỗ quan tài đã xong xuôi, đến trưa nay là có thể hạ táng. Nhưng bây giờ, nghi thức long trọng như vậy đã chẳng còn quan trọng nữa rồi, chúng tôi ngồi quây quần quanh lò lửa, chỉ cảm thấy bầu không khí rất âm u đáng sợ.
"Thằng cha đạo sĩ nào nói phải phóng sinh lũ ốc, để bố mày dìm nó xuống hố xí chết tươi." Chú Ba giận dữ nói.
Ông trẻ lầm bầm một tiếng: "Bây giờ mày có dìm nó xuống hố xí cũng vô dụng." Ông ho khùng khục mấy tiếng, hiển nhiên đêm qua không ngủ ngon: "Suy nghĩ xem chuyện này là thế nào đi thì hơn."
"Tôi thấy, chắc chắn là do ma hành mẹ nó rồi." Một người nói.
"Mày đã gặp con ma nào như thế này chưa?" Tào Nhị Đao Tử ngồi một bên chế giễu. "Hoặc là con ma Tam gia nhà mày vốn như thế vậy."
Người vừa nãy là người của chú Ba, lập tức trợn mắt quát, "Mày thì biết cái đéo gì, mày đã bao giờ xuống đất chưa?"
Ông trẻ xua tay cản hắn lại: "Được rồi, có cái đếch gì thì cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-tue-thien-2013/17333/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.