Bà Từ Lệ Phân mang ớt và đậu que đã phơi khô vào nhà, xếp từng lớp vào hũ sạch, thêm gừng, tỏi, nước, muối, hoa tiêu, rượu trắng rồi đậy kín. Đây là cách bà muối dưa đậu que.
An Đề cầm điện thoại, đứng bên cạnh quay lại. Ngoài sân, cô còn dựng một máy ảnh khác để quay time-lapse bầu trời. Quay xong, cô gộp tư liệu mấy ngày nay lại, cắt ghép, thêm nhạc nền và phụ đề.
Chỉ Thực lân la sang xem, dù cô bé chẳng hiểu gì, vừa nghịch tóc An Đề, vừa thì thầm: “Chị An Đề, sao từ lúc về, chị với chú Chu Cánh không ai nói gì với ai thế?”
An Đề đáp bừa: “Có à? Anh ấy đang bận mà, làm gì có thèm để ý chị?”
Chỉ Thực liếc sang Chu Cánh. Nãy giờ anh cứ gọi điện thoại, họp video, chuyển liên tục giữa tiếng phổ thông và tiếng địa phương. Ngoài công việc, người trong thôn cũng tìm, anh vừa phải chạy ra ngoài một lúc. Trạng thái này rất bình thường. Bất thường là, anh không hề liếc nhìn An Đề một cái.
Ừm… giống hệt lúc cô bé và bạn cùng bàn cãi nhau vì một cục tẩy, cả hai cùng vạch rõ ranh giới, không ai thèm nhìn ai. Chỉ Thực thở dài: “Haiz, cứ tưởng người lớn thì chín chắn lắm.” Cô bé lắc đầu nguầy nguậy bỏ đi.
Tối đó, nghe nói ngoài sân ủy ban thôn có chiếu phim ngoài trời. An Đề chưa thấy bao giờ, cô dắt Chỉ Thực đi hóng hớt. Thiết bị rất đơn sơ: một tấm màn chiếu, một máy chiếu, hai cái loa. Dưới màn chiếu treo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-van-day-to-hong-hanh-nhat-tieu/2948467/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.