"Ái Kỳ cậu đi đâu vậy? Thế nào rồi? Thoải mái hơn chưa?" Tâm đứng dậy nhường chỗ cho Ái Kỳ, cầm hai bên vai ấn Ái Kỳ ngồi xuống. Đột nhiên nhớ gì đó, Tâm Mỹ sờ sờ lưng Ái Kỳ hỏi: "Lưng cậu có gì vậy? Hình như là băng bó phải không?" Nói xong ngó ngó nhìn, bởi vì mặc áo trắng nên nhìn rất rõ từ trên vai xuống eo.
Lưu Vũ, Lưu Phong cũng tò mò ngó xem, nhìn Ái Kỳ đợi câu trả lời.
Ái Kỳ nhíu mày, gạt tay Tâm Mỹ ra, lạnh lùng nói: "Không có gì."
Nghe vậy Tâm Mỹ trợn mắt lên, lập tức hơi tức giận nói: Làm gì mà không có, rõ ràng đây là kiểu băng bó khi bị thương mà. Ái Kỳ cậu làm gì mà bị thương nặng vậy? Dài từ vai đến eo liền."
Tâm Mỹ là sát thủ, thường hay làm nhiệm vụ, cũng không tránh khỏi bị thương. Những kiểu băng bó thế này quá quen thuộc với cô, làm sao nhầm lẫn được. Hơn nữa đột nhiên không bị làm sao, thì băng dài từ vai đến eo làm gì.
Tử Dạ yên lặng từ nãy, nghe vậy cũng nhíu mày lại, trong mắt hiện lên tia khó hiểu cùng khác lạ.
Nhiều ánh mắt tò mò khó hiểu nhìn, Ái Kỳ hừ lạnh, đưa tay lên xoa thái dương: "Bị ngã." Rõ ràng là lời nói dối trắng trợn.
Tâm Mỹ gãi gãi đầu khó hiểu, chả lẽ cô đoán nhầm. Ngoài cửa có người bước vào, là Kiều Anh cùng Nhã Lộ.
Nhìn mọi người đông đủ, Kiều Anh liếc Lưu Phong, Lưu Vũ chằm chằm một lúc, cô cười đi lại gần Ái Kỳ, bàn tay sơn móng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-dao-nu-vuong-xin-chao-thieu-gia/2201334/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.