“Ám chi nguyên!” Mộc Hoàng vừa đưa mắt nhìn luồng linh lực đang lao về phía mình thì hai mắt lập tức tối lại.
Ám chi nguyên? Sư phụ hắn đã nói trên người Phong Vân có linh lực Ám chi nguyên? Chẳng lẽ nam nhân trước mặt này chính là kẻ đã phủ Ám chi nguyên lên người Phong Vân?
Hắc Ngục, chết tiệt! Đúng là người của Hắc Ngục rồi! Nhưng mà, sao hắn chưa từng gặp qua người này? Mà Phong Vân tại sao lại dính dáng đến hắn ta?
Trong giây lát, Mộc Hoàng lộ ra vẻ bán tín bán nghi, nhưng tình thế lúc này cũng không cho phép hắn nghĩ nhiều. Mộc Hoàng vỗ bàn đứng lên định tiếp chiêu. Song tốc độ của một người đang thụ thương như hắn không thể nhanh bằng Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo đang đứng chắn trước mặt được.
Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo trông thấy công lực của người kia chỉ sợ còn hơn một chút so với Mộc Hoàng nên nào dám để Mộc Hoàng lúc này đang bị thương ra tiếp. Hai người lập tức theo bản năng giơ tay tung chưởng hướng về phía luồng linh lực màu đen kia.
“Ầm…” Trong nháy mắt, một tiếng nổ cực lớn vang lên. Ba luồng linh lực chạm vào nhau trong không trung rồi nổ tung tạo ra muôn vàn ánh sáng rực rỡ. Phạm vi của vụ nổ chỉ diễn ra xung quanh tẩm cung nhưng khi các đốm sáng hạ xuống, các bức tường bao quanh tẩm cung của Mộc Hoàng lại lặng yên không tiếng động mà tan tành thành bụi đất.
Phải biết rằng Đế cung của Nam Viên được phòng hộ trong một lớp màn linh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/357965/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.