Á Phi thưc sự không muốn thấy lúc Phong Vân ngày càng trở nên suy yếu.Vừa nói hắn vừa túm Phong Vân ra bên ngoài.Thảo chi hồn gì đó, hắn không quan tâm.Việc truyền thừa, hắn lại càng không muốn quản.
Hắn chỉ là không muốn thấy Phong Vân mang trong người một linh lực mạnh mẽ tiềm ẩn như vậy lại để cho loại linh lực cổ quái kia dày vò.Đó là một sự sỉ nhục lớn đối với cỏ cây chi linh.
Mộc Hoàng thấy vậy cũng không ngăn cản, Á Phi đối với hắn không có quá nhiều sự uy hiếp.
Hơn nữa Á Phi muốn dạy Phong Vân công pháp để Phong Vân có thể học được cách khống chế năng lực tự nhiên của bộ tộc tinh linh , như vậy hắn cầu còn không được.
Mộc Hoàng đứng dậy chậm rãi đuổi theo. Ra bên ngoài, vẻ mặt lãnh khốc mà đạm mạc của Mộc Hoàng nhanh chóng thu hồi, ngay lập tức chuyển thành vẻ mặt vừa mạnh mẽ vừa táo bạo.Làm cho người ta dễ dàng cảm thấy đây là một kẻ hữu dũng vô mưu, kiêu ngạo cho mình là thiên hạ vô địch.
Phong Vân thấy vậy nhẹ nhàng cười rộ lên,Á Phi thì ném cho Mộc Hoàng một cái liếc mắt lạnh lùng nhưng cũng không vạch trần.Đoàn người hướng tới võ trường nơi tinh linh luyện tập.
Ánh mặt trời chiếu sáng lung linh như ngọc, gió nhẹ nhàng lướt qua ngọn cây, bóng cây khẽ lay động.Không biết hỏa lôi trưởng lão đã giải thích như thế nào về chuyện tối hôm qua mà hiện tại, Phong Vân lại càng cảm thấy bộ tộc tinh linh trân trọng nàng hơn.Hậu quả của sự trân trọng kia chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/358339/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.