Nương tựa tại kinh đô của đế quốc Thiên Khung, Thánh địa Linh sơn được đặt tại Á Đô thành.
Núi cao vạn trượng, hướng thẳng đường chân trời.Quanh năm mây mù lượn lờ giữa những sườn núi, mông lung ảo ảnh, nhưng vẫn lộ ra địa hình hiểm trở, góp phần làm tăng thái độ ngông cuồng cùng ngạo mạn của những người nơi đây.
Tổng đà thánh linh cung cứ như vậy lập một giang sơn nhỏ ngay trong lòng Thiên khung rộng lớn.
Mây mù từng lớp, từng lớp theo từng cơn gió mà di chuyển chầm chậm.Đứng ở chân núi, Phong Vân chậm rãi ngẩng đầu liếc nhìn núi cao vạn trượng này.
Dưới chân nàng, là một cầu thang bằng đá, uốn lượn, quấn quanh theo sườn núi phá vỡ không gian với mây mù, nhưng nhìn theo hướng nào cũng không thấy điểm cuối là ở đâu.
Gió lưu chuyển qua lại, Phong Vân tựa hồ có thể cảm nhận được nơi đó như có hàng trăm con người trải qua trăm ngàn năm với linh lực to lớn của mình vẫn đững sừng sững như thạch đầu, vẫn đang đứng đó để bảo vệ cho thứ mà họ quý trọng nhất.
Kia, là nơi đã trải qua trăm ngàn năm lịch sử, trường tồn cùng thời gian và không gian.
Phong Vân thực sảng khoái, không nhanh không chậm, từng bước từng bước nhẹ nhàng di chuyển trên cầu thang, hướng tới nơi mây mù sâu thẳm kia.
Không ai ngăn trở, cũng không có người canh giữ các chốt.
Nơi này chỉ có núi là núi, nếu đã cho người tới, muốn không tuân thủ cũng phải tuân theo luật lệ nơi này.Luật lệ như thế nào ? Cứ từ từ sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/358444/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.