‘’Cảnh đẹp làm say lòng người quân tử ’’ Phong cảnh của Liêu Phong thành quả thực rất mê người.
Đáng tiếc, phong cảnh dù có mê người như thế nào cũng không thể làm bước chân của Phong Vân đi chậm lại.Bởi vì Phong Vân thực ra không phải là người ..quân tử .
Cuộc đời từ khi sinh ra chưa lần nào Phong Vân mất mặt như vậy , khi ra khỏi ngoài Liêu Phong thành cách nơi đó tới mười dặm, vẻ mặt của nàng mới bớt chút sát khí , tạm dừng cước bộ.
“Tẩu tử, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì ?” Xác ướp phía sau nàng vung cánh tay, kêu loạn suốt dọc đường, nhưng vẫn theo sát nàng.
“Đứng lại cho ta.” Phong Vân nghiến răng nghiến lợi xoay người, trừng mắt với xác ướp.
Đứng lại, nhấc tay giơ lên đầu, xác ướp kia thực nghe lời.
“Tẩu tử, trên người ngươi đều mùi thức ăn làm ta càng đói bụng.”
Nghe xác ướp nói vậy, Phong Vân mới thấy mùi đồ ăn dưới chân nàng tỏa ra có chút nồng, tiếng nuốt nước miếng vang lên ừng ực.
Sắc mặt Phong Vân trong nhất thời tối đen.
“Phốc.” Hoàng kim sư tử cũng không nhịn được, cực kì mất hình tượng cười phá lên.
Tiểu Thực thì nhéo tay Phong Vân, vẻ mặt đồng tình nhìn Phong Vân, chế nhạo ’’ Vân Vân, ngươi là đồ bẩn thỉu’’.
Phong Vân nghe ba cái tên này nói xong, trong lúc nhất thời khí sát khí lại hiện lên đầy mặt,hận không có kẻ nào xuất hiện trước mặt để có thể chém giết thỏa thuê.
“Câm miệng hết cho ta, ngươi, cho ta xem tướng mạo của ngươi, dấu đầu lộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-dao-vuong-hau-nu-nhan-nguoi-dung-qua-kieu-ngao/358464/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.