Edit: Ư Ư
Lần này lá bùa chỉ bị chắn một lá, hai lá còn lại đi vào trong cơ thể Ninh Đồng, căn phòng sáng lên, sương đen tan đi, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào
Ngay cả tiếng cười đáng sợ của trẻ con cũng biến mất.
Căn phòng trở lại bình thường.
Thẩm Ngư thở hổn hển dựa vào cửa, sử dụng pháp lực quá tiêu hao tinh lực, nhưng chủ yếu là cô bị dọa sợ.
Cô cảm thấy loại quỷ dáng sợ nhất là quỷ trẻ con, nho nhỏ, tiếng cười vĩnh viễn đều là ác mộng.
Mạc Bạch trào phúng nhìn cô một cái rồi đi tới mép giường nhìn Ninh Đồng.
Thẩm Ngư nghỉ ngơi xong rồi cũng đi tới đó, sắc mặt Ninh Đồng tái nhợt, vành mắt biến thành màu đen, môi phát tím, trên cơ thể đầy băng vải, bàn tay do lúc nãy giãy giụa còn đang chảy máu.
Làm Thẩm Ngư kinh ngạc là khí đen giữa lông mày của cậu, người bình thường ấn đường đều sẽ có một chút khí đen, là do đen đủi hoặc tượng trung cho cái chết.
Mà khí đen nồng đậm như vậy quả thật hiếm thấy, bởi vì những người này đã chết từ lâu, sẽ không thể tồn tại tới bây giờ.
Càng làm cho Thẩm Ngư giật mình còn có tử khí bao phủ toàn thân cậu, loại hơi thở này cô chỉ nhìn thấy ở những người vừa chết, nhưng khi nhìn về phía máy đo, rõ ràng tim vẫn đập bình thường, cậu chưa chết nhưng lại có một thân tử khí.
Thân là nam chính tất nhiên Mạc Bạch cũng nhìn thấy, hắn ta cất kiếm gỗ đào đi rồi cầm lá bùa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-hoa-xin-can-than/115900/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.