Edit: Ư Ư
【 Tác dụng của thuốc ức chế rất lớn, ký chủ, chuẩn bị tâm lý thật tốt. 】
"Đã biết, hệ hệ."
Từ giây phút nhìn thấy Kỳ Cừu, Thẩm Ngư đã mua thuốc ức chế trong thương thành, nếu hắn muốn chơi, Thẩm Ngư sẽ chơi cùng hắn.
Tác dụng phụ lớn, nếu thật sự hết hàng, cùng lắm thì Thẩm Ngư cách hắn rất xa, chỉ cần không chạm vào hắn sẽ không xảy ra tác dụng phụ.
Khi đang nói chuyện với hệ thống, Kỳ Cừu đã nằm vào trong chăn.
Giường là giường đôi, nhưng không rộng được như Thẩm Ngư nói, hai người nằm cùng nhau không thể nghi ngờ sẽ chạm vào nhau.
Cánh tay của Thẩm Ngư kề sát cánh tay của thiếu niên, dán vào nhau rất nóng, cô lại không thể không dán, xoay người một cái là sẽ ngã xuống, nếu ngã xuống thì sẽ đối diện với thi thể bên dưới, cô sợ mình sẽ bị dọa chết mất.
Dịch dịch người, nằm nghiêng ngủ, cả người đều dán lên Kỳ Cừu.
Giọng nói khàn khàn của Kỳ Cừu truyền đến bên tai, "Cô giáo, hình như rất chật, nếu không cứ để em ngủ dưới đất, có chăn lót, không sao cả."
Thẩm Ngư vội vàng nắm chặt ống tay áo của hắn, lớn tiếng nói: "Đừng! Em đừng đi, tôi sợ."
Thẩm Ngư cũng không sợ thi thể, chỉ sợ ma, bởi vì mất điện nên không bật được đèn, một mảnh đen nhánh, nghĩ tới phía dưới là một cái thi thể đang trừng mắt nhìn ván giường, cô chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng.
Kỳ Cừu: "Cô giáo, cô sợ cái gì?"
Thẩm Ngư nuốt nuốt nước bọt, "Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-hoa-xin-can-than/117413/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.