Dương Nghiên nhíu mày, cảm xúc dao động có hơi lớn: "Vì sao? Cô có biết bây giờ có bao nhiêu người đang chờ chết không? Cô chỉ cần đi vào căn phòng thí nghiệm kia, tôi không cần cô làm gì cả, tìm được kháng thể là được."
Ông cụ ngồi trên ghế bỗng nhiên đứng lên, giơ tay ý bảo Dương Nghiên bình tĩnh một chút, khuôn mặt già nua giống như tùy thời sẽ ngã xuống, "Cháu gái của tôi đang nằm ở bệnh viện."
"Con bé chỉ mới năm tuổi, nhỏ như vậy đáng yêu như vậy, vẫn bị nhiễm loại virus này." Đôi mắt ông cụ đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào, "Thành phố H có quá nhiều đứa trẻ giống như cháu gái tôi, đều bị nhiễm loại virus này, tôi hy vọng cháu có thể cứu con bé."
Lý Tiểu Ngư nhìn bộ dáng của ông cụ, trong lòng không hề dao động, nếu là một người bình thường đã sớm cảm động, nhưng cô lại không có chút cảm xúc nào.
Từ khi cha bị tai nạn xe cộ, Lý Tiểu Ngư đã biết mình là quái vật, mẹ khóc không thở nổi, nhưng cô không có chút cảm giác nào, giống như đây chỉ là chuyện bình thường.
Lý Tiểu Ngư không có chút cảm xúc nào với bộ dáng của ông cụ, những người đó liên quan gì tới cô, vì sao cô phải cứu bọn họ?
Quan trọng nhất là, Nghiêm Viêm không phải là loại người này, hắn còn để một người xa lạ như cô ở trong nhà, mỗi ngày đi làm về mệt mỏi, còn không quên làm đồ ngọt cho cô, người như vậy...... Sao có thể là người xấu trong miệng bọn họ?
Cánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-hoa-xin-can-than/117462/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.