Lý Tiểu Ngư nghe vậy bỗng nhiên ngồi dậy, thẳng lưng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tin tức trên màn hình, phóng viên đang đeo khẩu trang phỏng vấn người nhà của bệnh nhân.
Nhị Nữu thấy vẻ mặt cô tái nhợt, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Lý Tiểu Ngư luống cuống cầm di động gọi điện thoại cho Hà Phương, đến khi sắp tự động cúp máy, Hà Phương mới nghe.
"Mẹ! Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Hà Phương đang ngồi trong văn phòng xem văn kiện, nghe giọng nói dồn dập của Lý Tiểu Ngư, hơi sửng sốt nói: "Không sao a."
Lý Tiểu Ngư thở phào nhẽ nhõm, thả lỏng dựa vào sô pha nói: "Mẹ, thành phố F không tốt, mẹ về đây đi."
Hà Phương vừa nghe, hóa ra là con gái lo lắng cho mình, cười nói: "Được rồi, tháng sau mẹ sẽ về, con đừng lo lắng."
Lý Tiểu Ngư vẫn lo lắng, "Mẹ cẩn thận một chút a, đừng bị cảm, bên kia đang truyền nhiễm một loại virus, rất nghiêm trọng."
"Được rồi, không nói nữa, Tiểu Ngư, mẹ phải đi đây, buổi tối lại nói chuyện."
"Vâng, con chào mẹ."
Nhị Nữu an ủi: "Yên tâm đi, virus này vừa mới bắt đầu thôi, dì về sớm nột chút là được."
Lý Tiểu Ngư vẫn nhíu mày, cô nhìn Nhị Nữu nói: "Thành phố H cũng đang bị truyền nhiễm, cậu cũng phải chú ý."
Nhị Nữu gật đầu nói: "Yên tâm đi, tớ không sao đâu, tớ thể chất tốt, một năm chưa bị cảm lần nào."
Nói chuyện với Nhị Nữu một buổi trưa, cho đến gần chạng vạng Nhị Nữu mới đi về.
Lý Tiểu Ngư đưa Nhị Nữu đi xuống, vừa đi đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-hoa-xin-can-than/117465/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.