Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
Lão Ba vẫn không cho A Lộc tiếp xúc với đàn ngựa, nên hôm nay A Lộc vẫn tiếp tục đóng cọc gỗ.
Cũng bởi vì đất quá cứng nên ngày hôm qua ra sức làm A Lộc cũng chỉ đóng được hai cái cọc.
Buổi sáng hôm nay thức dậy cư nhiên lại có một cây cọc gỗ bị đổ…
A Lộc nhớ rõ mình chôn cọc rất sâu.
Chung quanh cũng không có dấu chân để lại, tại sao cọc gỗ lại bị đổ?
A Lộc có chút buồn rầu.
Đất rất cứng, cây gỗ cũng rắn chắc, đoán chừng là hôm qua gió lớn thổi ngã.
A Lộc đi tìm đá kê chân, như vậy sẽ vững chắc hơn một chút.
Lão Ba nhìn A Lộc làm việc, không nói gì, lại chui vào đàn ngựa rất nhanh đã không có thấy bóng người.
A Lộc tiếp tục làm việc, Tiểu Thần Hữu ăn xong bữa sáng nằm phơi nắng. Phơi phơi lại ngủ rồi.
Chờ nàng tỉnh lại đã là giữa trưa, băng trên cỏ đã bị ánh nắng làm tan chảy. Tiểu Thần Hữu giãy dụa từ tõ lót lăn đến trên cỏ, ngửa đầu nhìn về phía trước.
A Lộc đang làm việc bỗng nghe thấy tiếng phát ra từ phía muội muội.
Ngẩng đầu liền thấy vị nương tử hôm qua lại tới nữa. Lạc Vô Lượng hôm nay khoác một cái áo choàng lông chồn màu da. Mỗi bước chân đi mang theo gió lộng, như một con vậy còn sống, thập phần xinh đẹp.
Ngày hôm qua nàng trở về, đại đương gia biết được nàng nguyện ý đi dạo giải sầu, lo lắng nàng bị gió lạnh làm sinh bệnh đưa cho nàng cái áo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-hoang-hau/491028/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.