"Có vụ án."
Ngô Tương đi thẳng vào vấn đề, sắc mặt nghiêm trọng.
Bạc Nhược U thấy Ngô Tương vào phủ liền đoán được, lại có vụ án phát sinh. Nhìn sắc trời, nàng nghi hoặc hỏi: "Vụ án phát sinh khi nào? Sao sớm vậy?"
"Hai ngày trước, đã có người vào thành báo quan, nói hài tử nhà mình lạc đường. Khi đó ta sai Hậu Dương mang người ra khỏi thành hỗ trợ tìm kiếm, nhưng rốt cuộc không có kết quả. Sáng nay, khi trời vừa hửng, người nhà đã đến phủ nha, báo rằng đã tìm được hài tử rồi."
Trong lòng Bạc Nhược U trở nên căng thẳng: "Hài tử bị hại rồi?"
Ngô Tương gật đầu: "Đúng vậy. Ta còn chưa ra khỏi thành xem xét, nhưng lần này đường xa, nên đến báo muội trước."
Ngoài trời, bông tuyết bay tán loạn, gió lạnh buốt như dao cắt vào mặt. Bạc Nhược U gật đầu nhanh chóng: "Ngài chờ một chút."
Nói xong, nàng chạy vào tiền viện, vừa hay đụng ngay Trình Uẩn Chi đang khoác áo choàng lông dày bước ra. Thấy vẻ vội vã của nàng và Ngô Tương đứng ngoài viện, ông cũng đoán được phần nào:
"Có vụ án sao?"
"Đúng vậy, ngoài thành có một hài tử bị hại. Con đi xem thế nào," nàng đáp.
Lương thẩm đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, Bạc Nhược U bảo Lương thúc sắp một đĩa bánh đậu cao mang theo. Sau đó, nàng nhanh chóng trở về phòng thay y phục, khoác áo choàng trùm đầu dày dặn màu nguyệt bạch thêu hoa lan, mang theo hòm xiểng rồi đi theo Ngô Tương rời khỏi phủ.
Trình Uẩn Chi đứng dưới mái hiên, đáy mắt hiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-le-ngoc-kinh-bac-nguyet-te-yen/2574851/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.