"Thuốc màu trên đồ chơi cao cấp thường khó tróc ra, chẳng lẽ đứa bé trước khi mất tích đã cầm món đồ chơi gì đó trên tay?" Ngô Tương suy nghĩ một chút, bàn tay nắm chặt chuôi đao bên hông.
"Ta sẽ đi hỏi thử xem trước khi mất tích, tiểu công tử có cầm theo món đồ nào không. Nếu không có cách nào tiếp xúc với thuốc màu, vậy có lẽ thứ này có liên quan đến hung thủ."
Bạc Nhược U gật đầu đồng tình. Ngô Tương lập tức xoay người đi về phía tiền sảnh, để lại nàng tiếp tục kiểm tra thi thể Văn Cẩn, lần này là kiểm tra bên trong y phục.
Trên người Văn Cẩn có khá nhiều vết bầm do va đập, nhưng những vết thương nặng hơn lại rất ít. Đôi mày thanh tú của Bạc Nhược U hơi nhíu lại. Văn Cẩn rõ ràng đã mất máu quá nhiều, nhưng trên các vị trí mạch máu lớn như cổ tay và gáy đều không có vết thương. Vậy máu của cậu bé đã chảy ra bằng cách nào? Chẳng lẽ chỉ từ vết thương nhỏ bằng hạt đậu trên lòng bàn chân?
Vết thương đó chỉ nằm ở một bên lòng bàn chân, tuy nhỏ nhưng lại không cạn. Nhưng vị trí này cách xa các mạch máu chính, khó mà tưởng tượng chỉ bằng vết thương nhỏ như vậy có thể khiến toàn bộ máu trong cơ thể chảy hết. Khi bị thương khi còn sống, máu sẽ đông lại và miệng vết thương sẽ tự khép. Với một vết thương nhỏ thế này, máu có chảy cũng sẽ sớm ngưng lại.
Sắc mặt nàng càng thêm trầm tư. Nghĩ đến việc giải phẫu thi thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-le-ngoc-kinh-bac-nguyet-te-yen/2574853/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.