Tịnh dưỡng được ba bốn ngày, Đoạn Vân Tụ rốt cục cũng có thể xuống giường đi lại. Diệp Tú Thường mỗi ngày đều xuống bếp sắc thuốc và làm nhiều món ăn ngon cho nàng, khiến Đoạn Vân Tụ ngày càng áy náy, mà Ngụy Thiếu Khiêm thì lo lắng không thôi.
Ngày hôm đó, Ngụy Thiếu Khiêm hẹn Diệp Tú Thường đến viện tử của mình, muốn hỏi rõ mọi chuyện.
“Tú Thường muội muội, có phải muội thích tiểu tử Đoạn Vân kia hay không?” Ngụy Thiếu Khiêm vốn là một người thẳng tính, cũng không có vòng vo.
Diệp Tú Thường lấy làm ngạc nhiên ---- không phải là nàng không có nghĩ tới vấn đề này, cũng biết Ngụy Thiếu Khiêm sẽ hỏi nàng, nhưng không nghĩ lại tới nhanh như vậy. Nàng nghĩ nghĩ, đáp: “Thiếu Khiêm ca ca, huynh hiểu lầm rồi, thật sự ta đối Đoạn công tử rất có hảo cảm, nhưng vẫn chưa thể nói là yêu thích...”
“Nếu không thích, muội lại làm cho hắn nhiều việc như vậy? Muội chưa từng đối với ta tốt như thế...” Ngụy Thiếu Khiêm hắn không tin, “Tú Thường muội muội, đã qua nhiều năm như vậy, muội hẳn là biết tâm ý của huynh...”
Tâm ý của Ngụy Thiếu Khiêm, Diệp Tú Thường sao lại không biết ---- ở trước mặt người khác hắn luôn là một công tử đầy kiêu ngạo, nhưng đối với chính mình lại dung túng muốn gì được đó, hàng năm hắn đều đến Minh Viễn Sơn Trang, lại còn luôn mang theo các loại lễ vật tinh khiêu tế tuyển*. Nhưng có như vậy thì đã sao? Nàng luôn luôn đem hắn trở thành ca ca, trở thành bạn tốt, nếu như không có Đoạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-minh-giang-ho/1374129/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.