*nghĩa là: có hy vọng (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát). Nó nằm trong câu thơ của Lục Du “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng.
Lại qua không biết bao lâu, Diệp Tú Thường mới mở miệng nói: “Kỳ thật, chúng ta có thể đi ra ngoài...”
Đoạn Vân Tụ hơi kinh ngạc, có chút ngây người, vẫn bất động nhìn chằm chằm Diệp Tú Thường.
“Ta đã nghĩ đến, nhưng mà chưa muốn nói cho ngươi biết, bởi vì... bởi vì ta sợ ngươi vừa đi ra ngoài lại trở về bộ dạng trước kia, hiện tại, ta không cần lo nữa.” Diệp Tú Thường tươi cười.
“Tú Thường, khổ cho nàng.” Đoạn Vân Tụ vẻ mặt áy náy.
“Thật ra ta biết, nếu như ta không nói, nhất định ngươi cũng sẽ leo lên trên đó, cho dù có bị rơi xuống tan xương nát thịt đi nữa... Ta cũng biết mười năm qua thứ đã chống đỡ cho ngươi tiếp tục sống chính là cái ý niệm báo thù cho Đoạn gia. Mà cho dù ta có muốn ích kỷ lưu ngươi lại, thì cũng chỉ được nhất thời mà thôi, cho nên mới muốn ngươi nói ra hứa hẹn. Quả nhiên ngươi đã hứa với ta, ta thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, hơn nữa, cũng rất yên tâm.”
“Aizz, nàng thật rất thông minh, nhưng cũng là cái nha đầu ngốc nghếch...” Đoạn Vân Tụ nhịn không được vuốt ve cái mũi cao thẳng của Diệp Tú Thường, vì lý giải của nàng mà cảm động.
“Còn không phải bởi vì ngươi! Mới làm cho ta vui đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-minh-giang-ho/1374164/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.