Đoạn Vân Tụ thấy Diệp Tú Thường bất vi sở động, không biết nên làm thế nào. Một lát sau, nàng cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, nàng đừng nóng giận, nàng muốn gì ta cũng đều nguyện ý cho, ta chỉ là nhất thời không quen...” Mười năm qua nàng một lòng chỉ nghĩ đến việc báo thù, gần như không có nghĩ đến tình yêu nam nữ gì đó, ở phương diện này có thể nói nàng thuần khiết như một tờ giấy trắng. Tuy rằng trong lòng cũng mơ hồ có cái gì rục rịch, nhưng cái cảm giác xa lạ kia thật sự làm nàng có điểm sợ hãi.
Đoạn Vân Tụ ngữ khí yếu ớt làm cho Diệp Tú Thường có điểm đau lòng. Nàng cũng biết đây là chuyện mà đôi bên phải tình nguyện, tuy rằng đôi khi chính mình động tình khó có thể kiềm chế, còn phản ứng của nàng cũng không mấy nhiệt tình, nhưng mà chuyện này từ từ cũng sẽ thay đổi, hành động này dù sao cũng là chuyện kinh thế hãi tục vượt quá luân thường, ít nhất cũng phải để cho người ta có thời gian tiếp nhận.
Nàng xoay người lại, đối mặt với Đoạn Vân Tụ, xoa hai má của nàng, “Ta không có giận ngươi, ngươi có thể ứng thừa tâm ý của ta, làm trái thế tục cùng ta chung một chỗ, ta đã thật cao hứng rồi. Nhưng mà ta cũng không rõ tại sao, ta luôn muốn cùng ngươi thân thiết hơn một chút, âyz.., hóa ra những câu chuyện chí dị truyền kì kia viết đều là sự thật...” Bản thân mình đã xem qua rất nhiều loại thư tịch, binh pháp võ học, thương đạo tài kế,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-minh-giang-ho/1374173/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.