Diệp Kính Thành bởi vì nữ nhi quật cường mà cảm thấy tuyệt vọng, hắn dùng lực vung tay, quát: “Ngươi đi nhanh lên!”
Diệp Tú Thường chảy nước mắt, nhưng lại mỉm cười, “Cha, ta sẽ không đi...”
Thấy nữ nhi mỉm cười hòa nước mắt, Diệp Kính Thành lại thoáng thấy được 'nỗi đau' trong lòng nữ nhi, người nàng hận cũng đã chạy đến đây. Không nghĩ tới ở cái nơi đầy tiếng kêu rên, thi thể trên đất bị tạc bay hỗn loạn, người hắn hận lại xuất hiện...
Diệp Tú Thường thấy Đoạn Vân Tụ xuất hiện ở giữa làn khói mờ mịt, ngây dại, trên mặt nước mắt chưa khô.
Mà nữ tử áo trắng kia nhẹ nhàng bay đến mặt không chút thay đổi, nhìn thấy nàng, môi mỏng phun ra bốn chữ, “Ngươi đi theo ta...”
Diệp Tú Thường ngẩn người, mới hiểu được nàng đang nói cái gì.
Nàng, cuối cùng là luyến tiếc mình, vẫn còn yêu mình sao?
Diệp Tú Thường có chút hận mình lúc này còn ở đây rối rắm vấn đề này, hận ý lại nổi lên khiến nàng cười lạnh, “Làm sao vậy? Luyến tiếc ta chết ở chỗ này?”
Đoạn Vân Tụ mâu sắc sinh lãnh, trầm mặc một lát mới đáp: “Ngươi đi hay là không đi?”
Diệp Tú Thường ha ha cười, chuyển hướng cha của mình, “Cha, người xem nữ tế này kỳ thực không tệ nha, mặc dù là giả Phượng hư Hoàng, cuối cùng trước lúc nữ nhi chết cũng đến nhìn xem nữ nhi một cái rồi...”
Diệp Kính Thành trong lòng vừa tức vừa hận, lại bởi vì thần sắc nữ nhi thê lương mà đau lòng, hắn nhìn thấy Đoạn Vân Tụ trầm giọng mở miệng:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-minh-giang-ho/473994/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.