Nhưng so với Cảnh Ngữ Hàm, Cảnh Ngữ Yên thảm hại hơn nhiều. Trên tay và trên đùi cô ta hiện lên nhiều vết bầm tím, không chỉ vậy, trên đầu có mấy cục u to, trên mặt còn bị trầy xước rỉ ra vệt máu nhỏ.
Lúc phát hiện ra vệt máu nhỏ này, Cảnh Ngữ Yên nghĩ mình bị hủy dung, cô ta mất kiểm soát, đẩy cha mẹ đang kiểm tra vết thương cho mình ra, lao về phía Cảnh Ngữ Hàm, muốn xé xác cô ra.
"Mày cái con thần kinh này, tại sao mày lại đẩy tao!"
Cảnh Ngữ Yên đã quá nhuần nhuyễn với mấy tiết mục trả đũa này rồi.
Cảnh Ngữ Hàm nhận ra nguy hiểm tới gần, vô thức tránh ra khỏi vòng tay của Hắc Lăng Tu, trốn sang một bên, dè dặt như con thỏ bị hoảng sợ: "Hàm Hàm không… không đẩy... Là chị đẩy..."
Cảnh Ngữ Yên sợ con nhóc bị thần kinh này vạch trần hành động của mình ở trước mặt Hắc Lăng Tu, cô ta vội vàng ngắt lời cô: “Hàm Hàm, em đẩy chị ngã thành thế này, chị đã không so đo với em thì thôi, sao em lại còn nói dối? Tiểu Hàm, em thật sự làm chị rất thất vọng!"
Tôn Lan Kiều rõ ràng cũng có phản ứng, bà ta chỉ thẳng vào mặt Cảnh Ngữ Hàm, hung ác nói: “Nếu mày không đẩy, sao tiểu Yên lại bị ngã thành thế này? Còn nhỏ tuổi mà đã tàn nhẫn như vậy! Xem tao có đánh chết mày không!"
Cảnh Ngữ Hàm bị Tôn Lan Kiều dọa sợ đến choáng váng, người run lẩy bẩy, thậm chí còn quên cả tránh né.
Mắt thấy cô ngốc nào đó sắp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-thieu-vo-anh-lai-dang-gia-ngoc/2474917/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.