Bóng đêm càng sâu còn lại chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ, Bạch Tế dựa vào gối nôn khan, y dùng chăn cuộn lấy mình. Y đã diễn thì phải làm cho trót.
Hoắc Tranh lo lắng dùng khăn lau cho y, “Tiểu Bạch.”
Bạch Tế nôn xong suy yếu dựa vào người hắn.
Nghĩ đến người mang thai còn thèm chua, Bạch Tế chép miệng mấy cái, đến y cũng chảy nước miếng, đòi Hoắc Tranh, “Tranh Tranh ơi ta muốn uống nước mơ lạnh.”
Trong hầm vẫn còn băng, trong bình gốm thì lúc nào cũng có mơ tươi, Hoắc Tranh điều chỉnh bấc đèn, đỡ Bạch Tế nằm xuống, “Ngươi nằm ngủ một lát đi, ta làm xong liền mang vào”
Chờ người ra khỏi phòng, Bạch Tế mới xoay người lấy gối trong bụng ra.
“Bảo bảo ơi bảo bảo, chừng nào ngươi mới thật sự biến thành bảo bảo đây?”
Trước khi Hoắc Tranh về phòng y đã nhét lại gối mềm vào bụng, không lâu sau y đành phải đổi một cái to hơn.
Để Hoắc Tranh không phát hiện y nói dối, Bạch Tế không cho hắn sờ bụng mình nữa, y sợ chuyện bị bại lộ.
“Tranh Tranh, tiểu bảo bảo luôn đá ta, ngươi không thể đụng vào, chạm một cái nó sẽ đá càng mạnh.”
Hoắc Tranh sợ y không thoải mái, nắn nắn tay y, “Để ta kiểm tra một chút.”
Không chỉ không cho sờ mà còn không được nhìn, lúc trước đều là Hoắc Tranh tắm gội cho y, gần đây Bạch Tế đều nhân lúc hắn bận việc tự mình tắm rửa sạch sẽ, xong rồi nhét gối vào bụng.
Thấy Bạch Tế này không cho kia cũng không cho, Hoắc Tranh lén hỏi đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-cai-lo-tai-dung-thang-len/310813/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.