Edit: Mốc
Chỉ trong vòng ba ngày, tân nương tử kia đã thành công thiêu rụi toàn bộ sách của Tô Tần.
Chỉ trong vòng ba tháng, dưới sự dạy dỗ của nàng, Tô Tần luyện ai đả thần công [thần công chịu đòn =))] đã có chút thành tựu.
Chỉ trong vòng ba năm, Tô Tần đã chân chính luyện được tuyệt thế ai đả thần công cùng khinh công mà trên thế giới ít người đạt được.
Ba năm sau, trên giang hồ liền có thêm một hiệp sĩ võ công siêu phàm, thiếu đi một thư sinh nghèo kiết hủ lậu, lại còn được giang hồ công nhận là võ lâm đệ nhất kinh công.
Nghe nói, trong một lần Tô Tần và Sở Hương Hương – người được giang hồ công nhận là võ lâm đệ nhất khinh công lúc bấy giờ, tỷ thí khinh công.
Vốn đã bị bỏ xa năm mươi thước, thì nghe thấy trong đám người phía sau, một nữ nhân nào đó rống to một tiếng, thì chỉ trong thời gian ngắn ngủi, chẳng những vượt qua Sở Hương Hương, còn bỏ xa hắn ước chừng gần trăm mét dẫn đầu vọt về đích.
Lúc Tô Tần đến đích, khi được phóng viên của Truyện văn tiểu đạo phỏng vấn, hỏi hắn khi trở thành võ lâm đệ nhất khinh công thì có cảm tưởng gì, đã thấy rõ ràng tiếng rống sư tử Hà Đông kia không phải là tiếng thê tử của mình từ xa vọng lại, Tô Tần dùng sức xoa xoa mồ hôi trên trán rồi nói một câu: “Ta còn tưởng là nàng chứ!” (Mốc: =)) chuyện đau thương mà sao ta nghe như chuyện hài vậy)
–
Nhìn Vương Manh Manh không ngừng lau nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-hoa-tac-dung-chay/1605829/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.