Mặc dù Tề Ngọc Yên phát hiện ra tâm tư của La Xảo Nhi, nhưng không dám nói thẳng, trên mặt không biểu lộ gì, chỉ thản nhiên cười nói: “Cuộc săn bắn này kết thúc rồi, còn học cưỡi ngựa làm gì? Với cả, chúng ta làm tần phi, nên hạn chế tiếp xúc với nam tử khác thì tốt hơn. Bằng không, bất cẩn bị người ta dị nghị, không những hại mình, còn hại người khác, nói không chừng còn liên lụy tới người trong nhà.” Nói xong nhìn La Xảo Nhi sâu xa.
Nghe Tề Ngọc Yên nói, nét mặt của La Xảo Nhi rõ ràng cứng lại. Nàng kinh ngạc nhìn Tề Ngọc Yên, cảm giác trong lời nói của Tề Ngọc Yên có ý tứ khác. Nàng cắn môi, sau đó cố nặn ra một nụ cười với Tề Ngọc Yên, nói: “Tề tỷ tỷ nói đúng, muội nhớ rồi.”
Nghe La Xảo Nhi nói vậy, Tề Ngọc Yên hơi thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nếu La Xảo Nhi đã thông suốt hơn, nàng cũng không cần nói thêm gì nữa, đứng dậy, kéo tay La Xảo Nhi, mỉm cười nói: “Vậy giờ La tiểu nghi kể vài chuyện hay ho các người gặp được cho tỷ đi.”
“Ừm.” La Xảo Nhi nhanh nhẹn gật đầu, rồi kể về chuyến đi săn bắn của họ.
Dù sao La Xảo Nhi còn nhỏ tuổi, nhắc tới chuyện xảy ra khi đi săn bắn, liền thao thao bất tuyệt.
Tề Ngọc Yên vừa nghe La Xảo Nhi kể, vừa chú ý quan sát vẻ mặt của nàng ấy. Thấy nàng ấy dường như vẫn chưa bị ảnh hưởng bởi những lời vừa rồi của mình, mới yên tâm hơn chút. Nàng chỉ hi vọng thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-kiep-lam-sung-phi/1916665/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.