Chiều xuống hẳn, chỉ còn vài giọt nắng đáp trên lá cành cổ thụ xa xa.
Bên cảnh điêu tàn của Phùng Sơn bảo, một ả thiếu phụ tuyệt sắc đứng im lặng trước ngôi mộ mọc đầy cỏ xanh chẳng hiểu từ bao giờ.
Nàng như một pho tượng im lìm, tâm hồn gửi tận nơi đâu.
Trên bầu trời xanh thẳm, vài cụm mây trắng lang thang về phương trời nào, từng bầy chim nhạn bay qua tìm về tổ ấm.
Gió rít từng hồi khuya chạm cành lá rì rào như oan hồn trở về viếng thăm cảnh cũ hoang tàn, ảm đạm thê lương...
Thiếu phụ tuyệt sắc vẫn đứng trước ngôi mộ im lìm.
Thình lình...
- Ha ha ha... ha ha... ha ha ha...
Một tràng cười ghê rợn nổi lêm phá tan bầu không khí tĩnh mịch Phùng Sơn bảo tàn phế.
Thiếu phụ tuyệt sắc giật mình quay phắt lại, đưa mắt nhìn xem là ai.
Xẹt!
Một người thân hình to lớn như hộ pháp từ bụi cây kia vèo vèo tới trước mặt thiếu phụ tuyệt sắc.
Thiếu phụ tuyệt sắc nhận ra đó là một lão quái nhân hình dung cổ quái, cặp mắt nửa đỏ nửa xanh chiếu rực ánh ma quang.
Nàng bật thốt :
- Diêm Vương lão quỷ!
Quả vậy lão quái nhân kia chính là Diêm Vương Tôn Giả.
Diêm Vương Tôn Giả cất giọng như quỷ tru :
- Ha ha... Triệu Phi Tần, lần trước nàng phỉnh lừa lão phu chạy trốn, lần này đó nàng chạy thoát khỏi tay ta. Ta đi tìm kiếm nàng từ lâu rồi, giờ bỗng nhiên gặp lại nàng nơi đây, quả trời ban diễm phúc lớn lao cho ta vậy. Nàng đừng chạy, đừng chống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-no-trieu-am/520517/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.