Bỏ qua một bên những thứ suy nghĩ lung tung kia, hắn không thể nhịn được nữa hướng người bò dưới sàn nói, “Tô Xán Xán!”
Nửa thân bên ngoài gầm giường cứng đờ, vặn vẹo uốn éo, bắt đầu dùng sức chui vào bên trong.
“Ngươi chui ra cho ta!” Tay Triệu Noãn Noãn lanh lẹ, một phát tóm được cổ chân của Xán Xán, sau đó, Xán Xán tựa như một con chuột bị túm đuôi, dễ dàng bị kéo ra ngoài.
“Hình dáng vậy là sao? Ngươi đang ngã bệnh, cần nghỉ ngơi, có biết hay không a?”
Xán Xán cúi đầu, một bộ dạng biết mình đã làm sai, im lặng không lên tiếng.
Dạng như vậy, Triệu Noãn Noãn thật sự không biết nói nàng vậy là tốt hay không nữa, ngó chừng nàng hồi lâu, rốt cục thở dài.
“Đi ra ngoài.”
“Cái gì?” Xán Xán nghi ngờ ngẩng đầu.
“Ta tên kêu ngươi đi ra ngoài.” Hắn lại lặp một lần, trên mặt vẻ thật sự bất đắc dĩ.
“Nha…” Xán Xán cúi đầu, chân nện từng bước mạnh, lạch cạch lạch cạch đi ra ngoài. Mới mở cửa, nàng bỗng nhiên dừng lại, cái mũi ngửi a= ngửi, hai mắt cười, hai con ngươi dần dần phát ra lục quang.
Thơm quá a! ! !
Vừa ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Xán Xán từ trạng thái đói bụng, bi quan chán đời, tiêu cực, chán chường biến trở về một chân chó nhỏ, hấp tấp tiến tới bên cạnh Triệu Noãn Noãn, đầu lộn xộn hướng trên người hắn cọ xát hai cái, “Noãn Noãn ca…”
Một tiếng này, Triệu Noãn Noãn buồn nôn từ trong ra ngoài cũng run lên một cái, lý trí tự nói với mình, coi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-ta-ket-hon-sao/1726097/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.