Cho nên, ta thử chạy đi tìm hắn, kêu hắn không nên đến gần nàng, không nghĩ tới lại bị hắn một lời cự tuyệt. Khi đó, trên mặt của hắn một nụ cười cũng không có, ánh mắt âm lãnh phảng phất như thể trong tim của hắn cũng cất giấu những bí mật không muốn người khác biết.
Có lẽ ở một khía cạnh nào đó, chúng ta là cùng một loại người.
Để dẹp bỏ lo lắng, không khỏi đêm dài lắm mộng, cuối cùng ta quyết định đi tìm nàng, đem chân tướng nói ra. Không may, đúng là ta đã chậm một bước, Lạc Thiểu Tuấn đã hành động.
Nàng bị hắn ôm vào trong ngực, không có chút lực phản kháng nào, một khắc kia, trong lòng ta dâng lên tức giận, ta xông qua, hung hăng đánh Lạc Thiểu Tuấn, sau đó kéo tay nàng rời đi.
Đây là lần thứ hai ta kéo tay nàng như vậy, lòng bàn tay của nàng rất lạnh, hơi có chút run rẩy. Ta nghĩ nàng nhất định là đang sợ hãi, nếu không nhờ rượu để có thêm can đảm, bây giờ không chừng đã khóc thành hình dáng nào rồi.
Không biết Lạc Yên còn có thể làm những chuyện gì để gây thương tổn cho nàng, cho nên ta quyết định lưu lại, ít nhất phải bảo đảm an toàn của nàng.
Thật ra thì trong lòng ta hiểu, bảo vệ nàng chẳng qua là lấy cớ thôi, ta chỉ là rất muốn nhìn thấy nàng, chỉ cần nhìn thấy là đủ rồi.
Nhưng Triệu Noãn Noãn à, ngươi có thể đừng quá kín đáo được không? Sau lưng nàng tổ chức sinh nhật, rất có ý tứ đúng không? Vậy mà ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-ta-ket-hon-sao/203671/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.