Nghiêm Diệc Vân gật đầu nhưng không dám tin: "Sao anh không hỏi cô ta vì sao hắt em?"
Trần Duy Lặc gầm lên với cô ta: "Em không hắt cô ấy, cô ấy có hắt em không?"
Nghiêm Diệc Vân cười, không hề hối hận: "Em phải hắt cô ta! Em phải làm cô ta nổi danh khắp trường, để mọi người thấy đều chỉ trỏ, nói cô ta vô liêm sỉ, tơ tưởng bạn trai người khác. Loại tiểu tam như cô ta đáng bị người đời khinh bỉ. Chỉ có anh che chở cho cô ta thôi."
Trần Duy Lặc không thể tin được những lời này lại thốt ra từ miệng Nghiêm Diệc Vân, nhưng Nghiêm Diệc Vân nhìn anh với khí thế ngút trời, trong mắt chỉ có ý nghĩ của riêng cô ta.
"Cô ấy và anh lớn lên cùng nhau từ bé. Anh quen cô ấy mười mấy năm. Em nói một câu bảo anh xóa cô ấy, anh liền xóa. Em còn gì không hài lòng nữa?"
"Trần Duy Lặc, nếu bên cạnh em xuất hiện một người động cơ không thuần như Phó Sảng, mà em còn mặc kệ cô ta ở bên cạnh anh, anh có thể không phát điên như em sao?" Nghiêm Diệc Vân ngẩng cổ lên.
Anh im lặng không nói gì, nhưng không phải mọi chuyện đều có thể một sự nhịn chín sự lành. Càng muốn giảm thiểu thì chỉ có thể l*m t*nh hình nghiêm trọng hơn.
Nghiêm Diệc Vân chỉ vào anh: "Đừng để em thấy anh phản ứng lại cô ta nữa."
Cô ta cởi chiếc áo khoác dơ bẩn trên người, quay đầu đi về phía ký túc xá. Học sinh trên đường nhìn cô ta, đều bị ánh mắt cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-tang-da-dinh-chi-mong-du/2977859/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.