Phùng Khác Chi không dám ôm nàng thật chặt, chỉ nhẹ nhàng mà ôm, bàn tay có chút vụng về mà vỗ vỗ lưng nàng, cúi đầu ở bên tai nàng dỗ dành: “Em khóc đi.”
“Không sao hết ——”Dừng một chút, hắn lại thêm một câu.
Mạnh Lan Đình không đẩy hắn ra, không giãy giụa, cũng không có bất luận phản ứng gì khác mà vẫn chôn mặt trong khuỷu tay như cũ, giống như hắn không tồn tại, cũng không phải mình đang được hắn ôm trong lòng vậy.
Nhưng Phùng Khác Chi lại rõ ràng cảm nhận được thân thể mềm mại mang theo chút lạnh lẽo trong lòng hắn giống như run rẩy càng thêm kịch liệt hơn so với lúc trước.
Hắn thậm chí nghe thấy cả tiếng hô hấp hỗn loạn của cô nên vội cuống quít buông lỏng vòng ôm.
“Được, được, anh không chạm vào em! Em cứ khóc thoải mái!”
Mạnh Lan Đình rốt cuộc nhịn không được, nức nở một chút rồi khóc ra tiếng. Tiếng khóc thút thít tràn ngập bi thương phiêu đãng trên con đường cây xanh, phá tan màn đêm yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên trong đời Phùng Khác Chi gặp được một tình huống khó giải quyết thế này.
Nàng vẫn cứ khóc mãi không ngừng, hắn thì như gà mắc tóc đảo xung quanh.
“Lan Đình, là anh không tốt, tất cả là do anh sai rồi! Anh để em đánh anh nhé! Em cứ đánh tùy thích! Em đừng khóc nữa!” Hắn dỗ nàng, đem bản thân mình đến trước mặt nàng, tư thế thấp hèn.
Nhưng mà đáp lại hắn chỉ là tiếng khóc càng thêm bi thương của nàng.
Phùng Khác Chi thật sự không nghĩ ra được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-thuong-hoa-dinh/1837872/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.