Rạng sáng, nơi xa trên biển đen xuất hiện một con thuyền, bóng dáng càng lúc càng lớn, dần dần tới gần, hai bên thuận lợi gặp nhau.
Mạnh Lan Đình bước lên con thuyền đến đón bọn họ.
Sau khi lên thuyền, nàng được an bài một gian phòng điều kiện tốt nhất. Khoang không lớn, nhưng có máy sưởi cung cấp hơi ấm, trên chiếc giường sắt đơn có trải một tấm vải trắng, một phòng tằm có nước ấm, trong đó có cả máy sấy bằng đồng.
Phùng Khác Chi đưa nàng tới cửa khoang thì dặn dò nàng hảo hảo nghỉ ngơi, còn mình đi lên trước nói chuyện.
Một đường này dài hai ba tháng, tinh thần Mạnh Lan Đình vẫn luôn căng thẳng, đặc biệt là mấy ngày sau khi tới Hongkong nàng càng lo sợ đan xen, buồn vui quá độ. Giờ phút này rốt cuộc có thể thả lỏng chút, thoải mái dễ chịu mà tắm nước ấm, lau khô tóc dài, nằm ở trên tấm đệm mềm xốp, nàng lý ra phải nhanh chóng ngủ mất.
Nhưng nàng lại không hề muốn ngủ.
Biển đêm tĩnh lặng không tiếng động. Chiếc đèn ở đầu giường vẫn luôn sáng lên, bóng đèn tỏa ra ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng không gian nho nhỏ đơn sơ nhưng ấm áp trên biển này.
Mạnh Lan Đình dựa vào đầu giường, vẫn không ngủ, để đèn, an tĩnh mà đọc một cuốn sách mang theo người.
Ước chừng qua nửa giờ, nàng nghe được tiếng cửa khoang bị người ta nhẹ nhàng gõ, nàng lập tức buông sách, xuống giường đi mở cửa.
Phùng Khác Chi đứng ở cửa khoang, tầm mắt rơi xuống trên người nàng.
Nàng cùng hắn đứng đối diện, đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-thuong-hoa-dinh/368282/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.