Loạt máy bay đầu tiên bay qua, không bao lâu lại một đợt tới, ở trên bầu trời bến cảng mà thị uy bức bách người Anh ở đây từ bỏ chống cự, hoàn toàn đầu hàng.
Vừa rồi người còn chen đầy trên cảng, giờ đã không còn ai mà máy bay vẫn không ngừng bay vòng vòng xung quanh.
Xung quanh đều là nhà ở, Phùng Khác Chi mang theo Mạnh Lan Đình, ẩn thân ở dưới mái hiên một cửa hàng gạo trong hẻm mà tiểu nhị chưa kịp khóa đã chạy mất, chờ máy bay bay xa hắn mới chậm rãi quay mặt lại, nhìn chăm chú vào nàng đang ngồi cạnh mình.
Mạnh Lan Đình dần dần ổn định hơi thở, người dựa vào trên cửa, ngửa mặt, cùng hắn nhìn nhau.
Bốn năm không gặp mặt. Mà lần cuối gặp mặt cũng là ở chỗ này.
Nam nhân trước mặt vẫn trẻ tuổi anh tuấn. Mặt mày hắn, môi, đường cong khuôn mặt, kể cả tóc mai cũng vẫn là bộ dáng trong trí nhớ của Mạnh Lan Đình.
Nhưng cảm giác hắn tạo cho nàng lại giống như một người khác. Ánh mắt trầm ngưng, ánh mắt tha thiết, so với ngũ quan tuấn lãng như cũ, ẩn ẩn chứa vài phần phong sương.
Đây là cảm giác trước kia nàng chưa từng cảm nhận được.
Quần áo hai người đều ướt dầm dề, trên tóc, trên mặt, không ngừng có nước nhỏ xuống. Quần áo ướt dính lên người vừa nặng vừa lạnh.
Sắc mặt Mạnh Lan Đình trắng bệch, môi xanh tím.
“Khác Chi……” Nàng rốt cuộc thấp thấp mà kêu tên hắn, giọng nói run rẩy, trong nháy mắt, mắt nàng đỏ lên, “Sao anh lại ở đây……”
Phùng Khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-thuong-hoa-dinh/368284/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.