Đêm nay người tới mừng thọ Phùng lão gia đều là người có thân phận đặc thù, vì thế trạm gác chung quanh biệt thự rất nghiêm ngặt. Bất luận kẻ nào, kể cả ngày thường có quen thân thì nếu không có thiệp mời cũng sẽ bị chặn người cửa.
Mạnh Lan Đình xuyên qua một con đường không bóng người, đi tới đình viện phía trước. Hề Tùng Chu đứng ở bên ngoài cửa lớn, ô tô ngừng cách đó mấy chục mét.
Nàng nói một tiếng với người gác cổng rồi đi ra ngoài gọi hắn.
Hề Tùng Chu phong trần mệt mỏi, thoạt nhìn phảng phất như mới từ nơi xa gấp gáp trở về. Thấy nàng đi ra, mắt hắn lộ ra vui mừng, tiến lên đón Mạnh Lan Đình đi đến một góc xa mới dừng bước.
“Tùng Chu, anh tìm tôi có việc gì sao?” Mạnh Lan Đình hỏi.
Hề Tùng Chu cầm một túi nhỏ trong tay, hắn mở túi ra, lấy đồ vật bên trong đưa cho nàng, nói: “Cho em.”
Mạnh Lan Đình nhận lấy, nương ánh đèn hắt qua cửa mà nhìn thoáng qua. Đó là một cái bình thủy tinh bình thường, bên trong đựng chút bùn đất. Nàng có chút khó hiểu, giương mắt nhìn hắn.
“Lan Đình, biết em trai em hy sinh, anh vẫn luôn muốn làm gì đó cho em. Mấy ngày hôm trước anh đến phía bắc, nhờ người quen giúp anh lấy được một lọ đất nhỏ ở nơi mà em trai em từng chiến đấu mang ra. Tối nay anh mới trở về, biết em ở đây thì anh lập tức mang qua. Quan Khẩu hiện tại là vùng cấm, chúng ta không có cách nào đi vào bái tế vong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-thuong-hoa-dinh/368325/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.