Giữa đêm trời hạ, trăng sáng trên cao. Chim bay xuyên qua mây trắng trong màn đêm, tiếng đập cánh vang vọng giữa giờ giới nghiêm của kinh thành.
Trên đài Chương Hoa, hòn đá xanh chứng giám nhẵn mịn, được ánh trăng mạ thành một lớp sương trắng, mơ hồ lộ ra một vài ám văn nhạt màu. Từ trên không nhìn xuống, đường vân phức tạp, không rõ ràng lắm.
Quốc sư mặc một bộ váy dài hoa phục thêu chỉ bạc dệt mây trắng, đứng tại trung tâm đài Chương Hoa, nhắm mắt ngâm tụng. Sau lưng hắn, bảy vị hoàng tử đứng nghiêm, cúi đầu không dám nhìn loạn.
“Thần Minh giáng xuống, chư vị hoàng tử, mời.” Quốc sư không hề quay đầu, chỉ thản nhiên dặn dò một tiếng.
Sau đài Chương Hoa, là điện Chương Hoa, trong điện này bao đời nay vẫn luôn thờ cúng Thần Minh của vương triều. Trên mặt đất bày biện vài bồ đoàn, nhóm hoàng tử nối đuôi nhau đi vào, ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi thần tích.
Trong truyền thuyết, khi Thần Minh hạ phàm là lúc đài Chương Hoa sáng như ban ngày, hơn phân nửa kinh thành đều có thể nhìn thấy. Hoàng đế và chúng đại thần đứng dưới đài Chương Hoa ngóng trông, đợi chờ khoảnh khắc ánh sáng thần linh ghé thân.
Qua một nén nhang, trên trời trăng sáng sao thưa, gió êm sóng lặng.
Nửa canh giờ sau, gió mát phả vào mặt, diều đêm kêu u u.
Một canh giờ qua đi…
Chẳng có điều gì xảy đến.
Hoàng đế không ngồi yên được nữa, nhấc vạt áo leo lên đài Chương Hoa: “Quốc sư, chuyện gì thế này?”
Quốc sư trầm mặc một lúc lâu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ham-dao/27445/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.