Manh Manh đang lau bàn bỗng nhiên thấy Hà Điền Điền khóc không ngừng, nó ngừng việc đang làm đi đến bên cạnh cô.
Sau đó cánh tay người máy của nó chuyển động, nâng lên ôm lấy cô.
Hà Điền Điền ôm lấy thân thể tròn vo của Manh Manh, càng khóc nhiều hơn.
Reng reng reng….
Cốc, cốc, cốc….
Di động đổ chuông đồng thời có tiếng gõ cửa.
Cô lau nước mắt, vừa nghe điện thoại vừa đi ra mở cửa.
“Alo?”
“Điền Điền, Phương Hướng Bắc đây. Tôi biết Hàm Quang ở đâu rồi!”
Hà Điền Điền mở cửa, nghe thấy thế cũng không nhìn người bên ngoài là ai, vội vàng hỏi: “Anh ấy ở đâu?”
“Cậu ta…”
Cô mới nghe được một chữ thì điện thoại bị lấy mất.
Cô ngỡ ngàng, vừa liếc mắt thì nhìn thấy Tạ Trúc Tâm đứng ở cửa. Anh ta cầm điện thoại của cô, ngắt kết nối cuộc gọi.
Hà Điền Điền nóng nảy, cũng không kịp nghĩ vì sao Tạ Trúc Tâm đột nhiên đến tìm cô, cô tức giận xông ra muốn lấy lại điện thoại: “Trả lại cho tôi!”
Tạ Trúc Tâm giơ cao tay lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô: “Nếu em còn muốn nhìn thấy Hàm Quang thì đi theo tôi.”
…
Tạ Trúc Tâm lái xe chở Hà Điền Điền đi về ngoại thành ở phía nam.
Bọn họ dừng ở trước một tòa nhà mười tầng màu xám, Hà Điền Điền nhìn thấy biển hiệu bên ngoài cửa lớn: Công ty Người Máy Quả Cam - Phòng thí nghiệm Anh Hà.
Công khai để một tấm biển như vậy có nghĩa là nơi này đã thông qua thủ tục phê duyệt chính quy, không giống với phòng nghiên cứu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ham-quang/970334/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.