Hoắc Hâm cười rộ lên, hai má lúm đồng tiền trên má giống như vò rượu làm say lòng người, lại càng gãi đúng chỗ ngứa.
Cô hỏi: "Mọi người đang cười cái gì thế?"
"Chúng tôi cười vợ... (*)" Hà Chính không hổ là một khẩu súng siêu thanh, trực tiếp đem Trần Thanh Hòa bán đi một nửa.
(*): nguyên văn là "đội trưởng tức..." (đội trưởng tức phụ = vợ của đội trưởng),Hà Chính nói được nửa câu đó.
"Hà Chính!"
"Có!"
"Hít đất ba mươi cái tại chỗ, ngay lập tức!"
Giọng Trần Thanh Hòa lúc này đủ khí thế, cuối cùng cũng thành công hù dọa mấy tên nhóc thiếu đầu óc này.
Anh đứng dậy, lúc bước qua dơ chân đạp Hà Chính đang hít đất một cái, "Mông cao lên cho tôi!"
Trần Thanh Hòa cài cửa lại, hai người đứng ở ngoài hành lang.
"Cô tìm tôi có chuyện gì?"
"Phòng của tôi." Hoắc Hâm chỉ sang hướng đông.
"Phòng cô làm sao?" Trần Thanh Hòa liếc mắt nhìn cô một cái, "Lại có quái thú à?"
Hoắc Hâm nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn anh, "Trần đội trưởng thật là lợi hại."
"Dừng lại." Trần Thanh Hòa lại ngửi được hương vị xấu xa, anh lập tức xụ mặt, "Việc này thuộc về bên hậu cần, tôi không quản được."
Hoắc Hâm gật đầu như gà mổ thóc, "Tôi chính là tới hỏi anh số điện thoại của hậu cần."
Trần Thanh Hòa khẽ à một tiếng, nghĩ thầm, còn thật là biết nói chuyện nhỉ.
Trong lúc huấn luyện, di động sẽ bị tịch thu. Trần Thanh Hòa móc sổ liên lạc ra, viết lên trang giấy trắng cho cô một dãy số.
Hoắc Hâm nhìn chằm chằm cánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-phu-giao-xuan-binh/2347153/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.