Công việc kinh doanh vốn đang phát đạt của Cố phủ bị ảnh hưởng nặng nề, tuy từng việc từng việc đều có vẻ không liên quan gì đến chàng, nhưng ta lại mơ hồ cảm nhận được, đó là do chàng làm.
Chưa đầy ba năm.
Cố phủ sa sút, một lượng lớn nô bộc bị cho nghỉ.
Thỉnh thoảng nghe mấy tỷ muội quen biết trong phủ than thở, nội bộ Cố phủ bây giờ rối như tơ vò.
Phu nhân và đại thiếu phu nhân vốn đã không ưa nhau, Cố phủ lúc còn hưng thịnh thì không sao, bây giờ hai mẹ chồng nàng dâu gặp mặt là đấu khẩu.
Còn về đại thiếu gia thì là người không gánh vác được việc, cả ngày say xỉn, mấy di nương được khai diện bây giờ ra sức vơ vét của cải.
Khi ta gặp lại Xuân Liễu, ta gần như không nhận ra nàng nữa, mặt mày ủ rũ, má hóp lại.
Ta vốn không muốn gặp nàng, lại không ngờ nàng phát hiện ra ta.
"San Hô."
Ta bây giờ đã đổi lại tên cũ là Nam Tình, nghe thấy cách gọi cũ vẫn không nhịn được mà xót xa.
"Xuân Liễu." Ta xoay người, khẽ cười với nàng, do dự hỏi: "Ngươi… sao lại ra ngoài?"
Người đã được thăng làm di nương, e rằng không dễ dàng ra ngoài như vậy, lại còn ở cửa tiệm cầm đồ, ta liếc nhìn biển hiệu.
Một câu hỏi bình thường, lại khiến Xuân Liễu níu lấy ta khóc nấc lên.
Ta…
Thấy những người xung quanh đều nhìn qua, nàng cũng không buông tay.
Ta cũng hết cách, thở dài một tiếng, vẫn níu lấy nàng đến một quán mì ngồi xuống, gọi cho nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-quan-chieu-tinh/2763979/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.