Ngụy Thanh Thảo nói: “Con con con cái gì mà con, con là con gái ba, tất nhiên sẽ không hại ba, ba nếu còn muốn sống cũng mẹ, còn muốn ba đứa con gái chúng con, đúng rồi, còn có một đứa con trai, thì phải thành thành thật thật sửa lại bệnh cũ cho con, nếu không, ba chờ ngày hối hận đi.”Ngụy Đông Hải đột nhiên ngồi dậy, ách thanh hỏi: “Con nói cái gì? Con trai? Ta chỉ có con và hai đứa em là ba người con gái thôi mà.”Ngụy Thanh Thảo nhún nhún vai, “Ngày mẹ con sinh em trai chắc là không lâu nữa, được rồi, ba mau đứng lên đi, mẹ con đang làm thịt đấy.”Ngụy Đông Hải nhăn chặt mày.Ngụy Thanh Thảo trở lại phòng bếp, nhẹ nhàng nói với mẹ: “Mẹ, ba không có việc gì, mẹ đừng giận.”Trương Ngọc Anh tuy rằng biết chồng thích con gái lớn nhất, nhưng vừa rồi chồng giận tới mức kia, bà không tin con gái mình dễ dàng dỗ xong ba nó như vậy.Bà ném dao xuống nhỏ giọng nói: “Ta đi xem thử một chút.”“Ngọc Anh, bà lại đây, tôi hỏi bà việc này.” Ngụy Đông Hải ở cửa phòng bếp kêu bà.Trương Ngọc Anh khẩn trương, nhanh chóng ra ngoài gặp chồng.
Ngụy Thanh Thảo le lưỡi.Ngụy Đông Hải kêu vợ vào trong phòng, từ trên xuống dưới đánh giá bà một phen, hỏi: “Bà lại có?”Trương Ngọc Anh sửng sốt một chút, trên khuôn mặt tiều tụy bay lên hai rặng mây đỏ, bà ngượng ngùng mà nói: “Nào biết, tôi còn…… Không xác định.
Đúng là đã trễ hơn mười ngày.”Ngụy Đông Hải chau mày trầm tư: Thật đúng là lại có, sao con gái lớn lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-the-tham-tien-o-nam-80/1734941/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.