Lớp 11A1 đang trong tình trạng hốn loạn. Người thi phi mày bay giấy khắp phòng, người thì nhảy cả lên bàn ghế ngồi, những đứa con gái đang soi gương cũng không quên góp vui vài câu,.... Nhìn vào khó ai nghĩ rằng, đây là những người thừa kế tương lai của các tập đoàn lớn. Bởi họ là người thừa kế nên họ không được tự do, luôn bị ràng buộc bởi những quy tắc, khuôn phép. Nó biết và hiểu điều đó, và chính nó là người đã tạo nên cáu chợ hỗn loạn này. Nó bảo:- Ở ngoài, các cậu là những người thừa kế, luôn phải kiêu ngạo một chút, ra vẻ thanh cao quí phái, nhưng ở cái lớp này, hãy sống thật với bản thân mình. Tự fo và làm những gì mình thích.
Tất cả mọi người suy nghĩ về câu nói của nó. Họ dần mở rộng lòng mình hơn. Họ cũng chỉ là những người bình thuờng, họ muốn sống bình thuờng, muốn trải qua quãng thời gian đi học vui vẻ, hồn nhiên như bao người khác.
Đó chính là lí do cái lớp này trở thành cái chợ như vậy.
Cô Trúc bước vào lớp. Giọng cô vang lên đầy sự vui mừng:
- Hôm nay chúng ta có một hs mới !!!!!
Cả lớp Oh một tiếng. Cô chỉ tay ra phía cửa:
- Vào đi em
Một hình dáng cực chuẩn bước vào. Một cô gái với mái tóc dài màu đỏ đô uốn xoăn lượn sóng, đôi mắt màu hồng phấn dễ thuơng dưới hàng lông mi cong vút, làn da trắng hồng như em bé. Vẻ đẹp tuyệt hảo khó tin được. Nhỏ nở nụ cười nhẹ nhưng làm bao con tim ở dưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-thu/1514726/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.