Ôn Hành Vũ đem Ôn Lưu Tình thả ở trong nhà, nơi nào cũng không cho cậu đi, phòng của cậu chuẩn bị đầy đủ trang thiết bị quản chế, bên ngoài lại thêm rất nhiều bảo tiêu. Ôn Lưu Tình cảm thấy bản thân như bị vứt xuống một cái lồng tre. Tâm tư ủ dột, tinh thần uể oải, thân thể cũng càng ngày càng không hảo.
Ôn Hành Vũ nhận thấy được đây không phải là biện pháp, nhưng sự tình liên quan đến Chương Viêm không khác gì một đoàn sương mù, hắn phái người đi thăm dò, cái gì cũng không tra được.
Ngày Ôn Hành Vũ trở về, liền nhìn thấy Ôn Lưu Tình nằm trên ghế sa lông, màn hình nhỏ đại sảnh có hình chiếu ánh sáng, Ôn Lưu Tình như đóa hoa thược dược khô héo uể oải suy sụp, cả người đều là đê mê rủ xuống. Ôn Hành Vũ đi tới bên cạnh cậu, đem Ôn Lưu Tình khảm trong lồng ngực của mình, hỏi cậu: "Phim gì mà khiến em chăm chú vậy?"
Ôn Lưu Tình không phát ra tiếng, Ôn Hành Vũ đành phải tự mình đến xem, không phải là phim điện ảnh, là một đoạn video.
Hắn sững sờ, lập tức cầm điều khiển từ xa ấn tạm dừng, Ôn Hành Vũ trên mặt ửng đỏ, thấp giọng nói: "Em làm sao tìm được cái video này?"
"Cùng ảnh đĩa cũ đặt ở một chỗ." Ôn Lưu Tình dựa vào trong lồng ngực của hắn không nhúc nhích, nhịp tim Ôn Hành Vũ đập rất nhanh, trên người mơ hồ toả ra khí vị quen thuộc, cậu nhắm mắt lại liền mở ra, sau đó hỏi: "Đều là video hơn mười năm trước, anh làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tua-luu-tinh/2477452/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.