Con cá lớn có chút mờ mịt.
Dù không ăn thịt người, nhưng khi người xuất hiện ngay trước mắt, nó không hề mù, nó nhìn thấy rõ ràng.
Do đó, nó "nhìn thấy" trên lưng mình vừa có một người bay ra, bình ổn đáp xuống bờ biển đối diện.
Đôi mắt mờ mịt của cá lớn chớp chớp.
Trí não đơn giản của nó nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc người này từ đâu mà ra chứ.
Cá lớn hoang mang nhìn Hòa Ngọc, nhưng nhìn từ góc độ của Eugene thì --
Con cá lớn đang nhìn người trước mặt với ánh mắt đầy tình cảm.
Người này dáng vẻ gầy gò, trông không giống một cao thủ.
Nhưng Eugene chỉ cần nhìn thấy toàn thân người kia sạch sẽ tinh tươm, mái tóc đen nhẹ nhàng rũ xuống trán một cách tùy ý, liền khó lòng tin rằng đó không phải là một cao thủ.
Lúc mọi người đều chật vật lên bờ, chỉ có mình cậu ta là tiêu sái, thế này còn không phải là cao thủ sao?
Lúc người người lái thuyền thì cậu ta cưỡi cá, thế này còn không phải là cao thủ sao?
Lại nghĩ đến việc cậu ta điều khiển con cá lớn, con cá lớn lại nhìn cậu ta chăm chú...
-- Đệt, từ lúc nào mà "Show Sống Còn Đỉnh Lưu" lại xuất hiện nhân vật như vậy thế?
Eugene trừng to mắt nhìn Hòa Ngọc, ánh mắt đầy vẻ kính nể và chấn động.
Hòa Ngọc vẫy tay với con cá lớn, một tay nhấc túi nước, tay kia cầm xiên cá khô nhỏ thong thả bước đi, động tác tiêu sái "không vướng chút bụi trần".
Đi ngang qua Eugene đang ngơ ngác nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/2972988/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.