Eugene nói: "Chết tiệt, phong cách uy h**p này của cậu, đẹp trai quá." Gã nhảy dựng lên, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
Bình luận đột ngột nổ tung trong phút chốc.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
"Tôi thích Hòà Ngọc quá rồi, càng ngày càng thích."
"Hòà Thần Trái Đất, ánh sáng của vũ trụ, em yêu anh."
"Fan club của Hoà Thần chính thức được thành lập. Chào mừng mọi người tới đăng ký quảng trường trò chuyện."
"Mẹ kiếp, Hòa Ngọc trông vẫn rất đẹp trai trong bộ dạng tàn nhẫn đó. Aaaaaa, vợ ơi."
Vạn Nhân Trảm bị Eugene vỗ tỉnh. Gã nâng tay, ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ. Không chỉ có tim gã đập nhanh hơn, đôi tai cũng đỏ bừng, hai má nóng lên. Thậm chí tay chân gã bắt đầu nhũn ra. Toàn thân chỉ có một chỗ cứng, cả người lâng lâng.
Điều này chắc không phải vì gã muốn chiến đấu với cậu. Chẳng lẽ là... gã bị Hoà Ngọc dọa rồi sao? Mẹ kiếp, gã nhát gan đến vậy á? [V: cái đồ ngu này hết thuốc chữa rồi]
Trấn Tinh bên cạnh hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Hòà Ngọc, cùng cậu nhìn về phía trước. Giờ phút này, phòng phát sóng trực tiếp của hai người gần như chồng lên nhau. Gã chậm rãi mở miệng: "Nếu ngoài kia có người trả thù Hòà Ngọc, chỉ cần Trấn Tinh tôi còn sống trở ra, tôi sẽ báo thù thay cậu ấy."
Vạn Nhân Trảm vẫn không tin bản thân mình "sợ Hoà Ngọc", lúc này mới hoàn hồn lại. Nghe vậy, gã trừng mắt đi vài bước đến bên cạnh Hòà Ngọc, không chút yếu thế: "Tao, Vạn Nhân Trảm, mặc kệ trong trận đấu tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/2973368/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.