Nụ cười trên môi Hòa Ngọc dần tắt, cậu khôi phục lại vẻ lạnh lùng không chút biểu cảm, hỏi: "Trong khoảng thời gian mất tích, anh đã làm gì?"
Đoàn Vu Thần vội vàng lấy trang bị phi hành ra: "Tôi nhặt được một vài nguyên liệu nên mang đi rèn trang bị."
Anh ta hối hận rồi. Anh ta không nên lãng phí thời gian đi rèn cái thứ này, anh ta nên đuổi theo kết đội với mọi người.
Anh ta đã sai rồi. Sao anh ta dám tính kế Hòa Ngọc? Rốt cuộc là ai cho anh ta cái gan đó?
Nhớ lại những phó bản trước, ai tính kế với Hòa Ngọc mà có kết quả tốt đẹp sao?
Rõ ràng anh ta đã tự mình trải qua. Cho dù tất cả các tuyển thủ đều muốn g**t ch*t Hòa Ngọc, nhưng cậu ta vẫn có thể sống sót qua hết cửa ải này đến cửa ải khác, hết lần này đến lần khác trúng kế, cậu vẫn có thể khiến người khác phải bỏ cuộc.
Anh ta tự tát mạnh vào mặt mình, hận không thể uống thuốc hối hận.
Hòa Ngọc đột nhiên lên tiếng: "Đoàn Vu Thần, tôi có thể để anh sống tiếp, thậm chí còn hứa với anh, chỉ cần ở phó bản này anh nghe lời tôi, tôi sẽ giúp anh thành công thăng cấp."
Đoàn Vu Thần: "!!!"
Mắt anh ta sáng rực lên, kinh ngạc nhìn về phía Hòa Ngọc.
Thật sao?
Hòa Ngọc khẽ mỉm cười: "Chúng ta làm một cuộc trao đổi đi. Trong ba mươi ngày này, anh rèn trang bị giúp tôi và giải đáp tất cả các vấn đề của tôi, anh thấy thế nào?"
Đoàn Vu Thần hơi giật mình.
Ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/2974070/chuong-501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.