Tiểu Lục quay đầu, đôi mắt xanh hung ác trừng trừng nhìn bọn họ, tràn đầy sát ý: "Các ngươi có thể cút, nhưng không được mang cậu ấy đi. Tôi muốn giữ cậu ấy lại."
Dây leo bay tán loạn, cuộc chiến trở nên vô cùng căng thẳng.
Vạn Nhân Trảm cầm rìu, im lặng một hồi rồi nói: "Tao lạy mày, mày giữ cậu ta lại thì cậu ta sẽ chết đấy."
Tiểu Lục sững sờ.
Ánh mắt cậu ấy lộ vẻ mờ mịt: "Tại sao?"
"Không biết nên giải thích với cậu thế nào, dù sao thì cậu thả anh ta ra đi." Trên tay Quỳnh quấn quanh sợi tơ.
"Không, mấy người lừa tôi!"
Tiểu Lục nhìn về phía Hòa Ngọc, có chút điên dại: "Cậu cũng muốn lừa tôi, có phải không? Nếu muốn đi thì giết tôi đi! Giết tôi rồi mới được đi! Không giết được thì ở lại với tôi!"
Tay cậu ấy khẽ động, dây leo giữ Hòa Ngọc lảo đảo đứt mất.
Tiểu Lục dang hai tay, đón lấy Hòa Ngọc.
Từ trước đến giờ, cậu ấy trước mặt Hòa Ngọc luôn là "ngượng ngùng", muốn "dựa dẫm" vào Hòa Ngọc.
Nhưng trên thực tế, khi Hòa Ngọc ngã vào lòng cậu ấy, mới phát hiện cậu ấy cao lớn hơn Hòa Ngọc rất nhiều, cường tráng hơn rất nhiều, có thể dễ dàng khóa chặt người trong vòng tay, vô cùng bá đạo.
Hòa Ngọc giãy dụa hai lần nhưng không thoát ra được.
Trấn Tinh và Bạc Kinh Sơn liếc nhau, cùng nhau lao đến.
Cảm nhận được hành động của hai người, mấy người Eugene, Vạn Nhân Trảm, Đoàn Vu Thần đồng thời xông tới.
Nhất định phải g**t ch*t cậu ấy!
Hơn nữa, cơ hội đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/2974167/chuong-598.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.