Bạn còn 6 lượt đọc trên website
Trường kiếm lại vung lên.
Một kiếm cuối cùng, cây sinh mệnh không chịu nổi.
Dù chỉ là một NPC mới được tạo ra, nó cũng có ý thức cầu sinh. Cây sinh mệnh vô thức kêu lên: "Giết ta chính là giết nó. Ta là một thể với cây mây khô ma quỷ này!"
"Thế thì cùng chết đi."
Hòa Ngọc giơ cao trường kiếm, rồi vung mạnh xuống: "Một kiếm cuối cùng, chém kẻ uy h**p tôi, kiềm chế sự sống của tôi."
Dù cây mây khô ma quỷ có chết, cũng phải chết dưới tay cậu.
Đây là sự bá đạo và mạnh mẽ của cậu.
"Đoàng!"
Sấm sét vang dội, khí thế của kiếm cuối cùng càng thêm hung ác, gào thét chém về phía cây sinh mệnh. Ánh kiếm lóe sáng chói mắt, kinh thiên động địa, trùng điệp giáng xuống, mang theo sát ý và lạnh lùng vô tận, dễ như bẻ cành khô, ngay cả tàn ảnh cũng như đang gào thét.
"Giết!"
"Giết!"
Ánh kiếm của trường kiếm hạ xuống đất, gốc cây sinh mệnh còn sót lại bị san bằng.
Khu rừng rậm nguyên sinh của hành tinh tình yêu bị đánh tan thành một vùng đất trống trải, bùn đất cuồn cuộn. Những rễ cây cắm sâu dưới lòng đất khô héo, tàn lụi, hóa thành...
Bụi đất.
Mây đen tan đi, bầu trời quang đãng.
Nhưng khung cảnh này tĩnh lặng đến kỳ dị, trong không khí dường như vẫn còn mang theo sát khí.
Nhóm người Eugene trầm mặc.
Khán giả cũng im lặng theo.
Trận chiến này diễn ra quá nhanh, thật bất ngờ.
Vẻn vẹn bốn kiếm mà đã trực tiếp hủy diệt cả cây sinh mệnh và cây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/2974171/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.