Thời gian mà Diệp Nhị nằm bệnh viện thì Diệp Nhất rất siêng năng chạy tới đó, mang theo một đống thuốc bổ rồi dốc sức đổ vào bụng Diệp Nhị, làm cho nàng có áp lực rất lớn, không nhanh chóng khỏe lên thì không được. Diệp Nhị chỉ bị thương một tay, hoàn toàn có thể tự mình ăn cơm được, nhưng Diệp Nhất như thế nào cũng muốn đút cho nàng, một bên đút cơm một bên còn dùng khẩu khí để dạy dỗ tiểu hài tử nói: "Muội muội đến đây, há miệng ra nào, tỷ tỷ đút ngươi, a—" Diệp Nhị bị bộ dáng quỷ dị này của nàng làm cho thẹn thùng đến mức nói lắp: "Tỷ tỷ... đừng có như vậy... Ta tự mình có thể ăn a..."
"Như vậy sao được, tất cả năng lượng của ngươi hẳn là nên dùng để khôi phục lại sức khỏe, chuyện nhỏ như việc ăn cơm này thì để cho tỷ tỷ giúp ngươi đi. Không có gì phải thẹn thùng, trước đây tỷ tỷ còn giúp ngươi thay tã mà..."
"Phốc! Ta ... Ăn không vô."
Ngày Diệp Nhị xuất viện là Tiểu Thất đi nước ngoài.
Tiểu Thất vì nữ nhân mà nàng thích bị thương ở chân, cả người suy sút đã lâu, gần đây mới phục hồi lại tinh thần được một chút, ngày đó nàng mang ánh mắt chắc chắn dưới mái tóc ngắn, để lộ ra khuôn mặt gầy yếu, nói với Diệp Nhất và Diệp Nhị là nàng muốn đi nước ngoài một thời gian, mua một cái máy ảnh cơ, muốn đi chụp ảnh cả thế giới.
Diệp Nhị là người luôn luôn thật nghiêm khắc đối với đệ đệ muội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-dem-sanh-ca/2691490/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.