"... Ngươi có muốn uống canh không? Ta nấu canh nấm, để ta lấy cho ngươi". Đối với vấn đề quá mức nhạy cảm làm cho người ta không biết phải trả lời như thế nào thì Diệp Thất lựa chọn thái độ lãng tránh. Nomo cũng không phải không biết thẹn mà nói thêm gì nữa, đành phải chưa chén qua cho nàng.
Nomo vẫn không muốn buông tay Diệp Thất, nhưng Diệp Thất vẫn như cũ đặt nàng ở vị trí chỉ là một người bạn, không có cho nàng bất kì cơ hội nào để tiến đến gần hơn. Có đôi khi cùng nhau ăn cơm xem phim làm cho Nomo có một loại ảo giác, cảm thấy có phải mình và Diệp Thất đang yêu nhau hay không? Nhưng khi nàng phát hiện Diệp Thất có nhiều lúc phân tâm, bằng khả năng quan sát của nàng chỉ cần một chi tiết nhỏ là có thể khiến cho nàng hiểu được, bản thân mình cũng chỉ là một vị khách qua đường không hơn không kém.
Nhưng nàng vẫn không muốn buông tay, nếu buông được thì nàng đã sớm từ bỏ. Nàng chỉ cảm thấy Tiểu Thất rất ngốc, còn khoảng trống trong lòng và cứ giữ mãi quá khứ như vậy thì sao không để cho người khác đi vào lòng mình, cần gì phải như vậy? Nữ nhân kia đã từng buông tay nàng một lần, làm sao biết nàng có làm như vậy lần nữa hay không? Chỉ biết tổn thương nàng một lần nữa mà thôi. Cũng có thể bởi vì Tiểu Thất là một người luôn niệm tình cũ, cho nên Nomo mới chú ý đến nàng nhiều như vậy... Nếu Tiểu Thất có thể vung tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-dem-sanh-ca/2691523/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.