Tình yêu khi đến chẳng hề có mở đầu, chuyển biến, hay thậm chí là kết thúc.
Sáng hôm sau, Văn Dã thức dậy rất sớm. Lúc tỉnh giấc, Tống Nguyên vẫn gối đầu trên cánh tay anh mà ngủ say. Anh không dám cử động, chỉ biết nhìn trân trân lên trần nhà. Có lẽ vì đêm qua quá cuồng nhiệt, anh không tài nào nhớ nổi Tống Nguyên trông như thế nào, đã nói gì khi tỏ tình với mình. Nghĩ một lúc, Văn Dã bắt đầu nghi ngờ có khi nào lời tỏ tình của Tống Nguyên đêm qua chỉ là ảo tưởng của anh hay không. Đang lúc Văn Dã miên man suy nghĩ, cánh tay bỗng nhẹ đi, anh chưa kịp phản ứng thì má đã cảm nhận được một xúc cảm mềm mại.
Tống Nguyên lui ra xa một chút, mắt còn ngái ngủ, cười với anh: "Chào buổi sáng, Văn Dã." Giọng y còn vương chút mệt mỏi, môi sưng đỏ, xương quai xanh điểm một vệt tím hồng của dấu hôn, nhưng Tống Nguyên dường như chẳng hay biết gì, với khuôn mặt trông vừa nhếch nhác vừa gợi cảm ấy, y lại ghé tới hôn lên má Văn Dã một cái nữa.
Y hoàn toàn không cho Văn Dã bất kỳ khoảng trống hay thời gian nào để suy nghĩ vẩn vơ.
Họ ở lại núi đông ba ngày, Văn Dã từ chối suất ăn riêng mà phòng kỹ thuật gửi đến, ngồi xếp bằng trong lều ăn thịt hộp Tống Nguyên mang theo. Y có vẻ vất vả khi mở hộp, nhưng không cho Văn Dã giúp, đôi lông mày nhăn lại trông còn dùng sức hơn cả những ngón tay đang vật lộn với nắp hộp. Tống Nguyên dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-gia-nhap-mien-tuu/984680/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.